Cô Lê Thị Hường nghẹn ngào kể cho chúng tôi nghe về quãng thời thơ ấu đầy gian nan của mình. Mới 13 tuổi cô đã phải theo chân những người cùng làng chạy loạn dưới làn mưa bom, pháo của chiến tranh. Đó là vào năm 1972, từ Quảng Ngãi chạy vô đến Sài Gòn thì cô hoàn toàn thất lạc cha mẹ. Bé Hường gào khóc, hỏi hết chú này, dì kia ai cũng lắc đầu không biết.
Một người phụ nữ cảm thương trước tình cảnh của cô gái nhỏ ốm yếu, xanh xao bơ vơ một mình, không nơi nương tựa đã dẫn bé Hường đến Cô nhi viện Gò Vấp (tên trước năm 1975 của Trung tâm Nuôi dưỡng, bảo trợ trẻ mồ côi Gò Vấp). Tình cảm yêu thương, sự chăm sóc dạy dỗ ân cần của các bà xơ, dì phước hiền từ mẫu mực đã giúp cô dần dần nguôi ngoai nỗi đau.
Hường làm việc chăm chỉ, từ những chuyện đơn giản như quét nhà, lau chùi cho đến việc nặng nhọc hơn là phụ các dì chăm sóc các em mồ côi, trẻ khuyết tật. Nói về trẻ mồ côi, ánh mắt cô đầy xúc động: “Bị lạc mất cha mẹ, tôi đã thấy đau đớn nhường nào, huống hồ các cháu bé bị cha mẹ bỏ rơi, hay mồ côi cha mẹ. Tôi thương các em, sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho các em để các em đỡ tủi…”.
<
0 comments:
Post a Comment